Trác Quý ngẩng đầu lên và đi đến trước mặt bệ hạ, trong lòng có chút e sợ, cũng không biết hoàng thượng có nghĩ rằng ông đang cẩn thận quá rồi không?
Nguyên Vô Ưu cũng không ở lại Hoài Bình quá lâu, cũng không triệu kiến bất kì ai, chỉ là trong Trác gia đang nghỉ ngơi hai ngày, sau đó liền ra lệnh cho Trác Việt lên đường.
Mắt thấy trời sắp vào cuối thu, tiết trời càng ngày càng lạnh hơn, cứ tiếp tục như vậy, e là họ không kịp quay về ăn tết rồi.
Buổi sáng sớm Nguyên Vô Ưu rời đi, Trác Việt tranh thủ chút thời gian kéo theo cha nàng qua một góc mà truyền đạt thánh ý của bệ hạ.
Cha nàng nghe rất chăm chú, đến nỗi hận không thể lấy giấy bút ra mà ghi lại. Lúc biết bệ hạ cũng không cho rằng ông quá mức cẩn thận, ngược lại còn khen ông rất trung thành, tảng đá đè nặng trong lòng Trác Quý hai ngày nay bỗng chốc liền biến mất.
Chẳng qua đợi đến khi con gái nói về việc bệ hạ trả lời lại chuyện Lý gia muốn kết thân kia, ông lại có chuyện muốn hỏi rồi.