Mặc dù trong thâm tâm không thể đoán được nhưng Văn lão gia vẫn không biểu hiện ra, ông vừa thong thả pha trà, vừa bày ra vẻ không nhận thấy kẻ bị phớt lờ lúc này dường như đang ngượng ngùng biết bao.
Cái kiểu thờ ơ này khiến người đang nói vốn đang lo âu, bực tức trong lòng vì không nhận được hồi đáp, phút chốc trở thành mặt nhăn mày nhó đầy hung tợn, sắc mặt lúc tím xanh, lúc lại đỏ bừng cả lên.
Bầu không khí ngưng đọng càng lúc càng kéo dài, kéo theo đó lý trí của Văn Thất gia cũng dần hồi phục. Sau khi vừa hồi phục lý trí thì lưng ông ta liền đổ từng đợt mồ hôi lạnh, ông ta cố đè nén sự tức giận đang hiện rõ trên mặt mình, giây phút này, cho dù ông ta có bực tức nhưng cũng không dám hé răng nửa lời, có thể nói là đứng ngồi không yên.