"Hừm, tám chín phần là thế." Hắn cho rằng nàng sẽ không truy cứu Hắc Đào Hoa, thế nhưng điều đó cũng không thể chứng minh được rằng nàng sẽ dễ dàng cho mọi thứ đầu đuôi trót lọt, thế nào cũng phải ngáng chân hắn một cái mới được không phải hay sao?
"Vậy nên nàng mới ban cho cô nương ấy nhiều đàn ông như vậy ư? Vô Ưu thật thông minh, quả là lợi hại." Giờ phút này, Sở Tuyệt không hề cảm thấy chủ kiến này là hoang đường một chút nào, toàn tâm toàn ý khen ngợi nàng.
Nguyên Vô Ưu khẽ nhếch môi, xem lời khen của hắn dành cho mình quả như một chuyện đúng đắn với đạo lý, không sai vào đâu được. Sau đó, nàng ngẩng đầu đầy kiêu hãnh nói với hắn rằng: "Đấy là chuyện đương nhiên rồi, chàng xem mắt nhìn người của chàng đúng là quá sáng suốt."
Sở Tuyệt cũng cảm thấy vinh hạnh mà gật đầu, đối với chuyện này hoàn toàn không có chút bất đồng quan điểm nào!