Tiếng đàn của Không Vô Hồn làm cho Nguyên Vô Ưu như lạc vào ý cảnh.
Mà dần dần, Sở Tuyệt cảm thấy tiếng đàn du dương, êm tai này cũng chỉ là dư thừa. Giờ phút này, trong mắt hắn tất cả những người ngồi trong đại sảnh đều không tồn tại, thiên địa vạn vật đều hóa thành hư vô, trong mắt hắn duy chỉ có nàng.
Trà ngon, Nguyên Vô Ưu nâng chén trà lên, nghênh đón ánh mắt triền miên của Sở Tuyệt, ôn nhu lên tiếng: "Phu quân, mời."
Sở Tuyệt si ngốc nhìn lại, không cách nào rời mắt khỏi người nàng.