"Nhị bái thiên địa."
Liên tiếp hai lần đều là bái thiên địa, chứ không phải là bái cao đường, rồi cuối cùng mới đến nghi lễ quan trọng nhất.
"Phu thê giao bái."
Sở Tuyệt xoay người nhìn chuyên chú, ánh mắt như ngưng đọng không rời khỏi người được phủ tấm vải đỏ, rồi gập người bái nàng một lạy, động tác đầy lòng thành kính, dường như đã dốc hết sức lực cũng như sức bình sinh của cơ thể để tỏ tấm chân tình của hắn dành cho nàng.
Nguyên Vô Ưu bắt được động tác này của hắn xuyên qua mạng che màu đỏ thắm, trong lòng liền nhu mềm như nước, sau đó cũng dùng lòng thành kính đáp lại lễ.
Thời khắc này, đối với hai người bọn họ mà nói thì những người còn lại đều hoá hư không, trong trời đất chỉ còn lại hai người họ!
Rõ ràng đó chẳng qua chỉ là một động tác hết sức bình thường, nhưng khi hai người họ thực hiện thì dường như lại khiến thời gian như ngưng đọng, bản thân rõ là đang ở trong bức hoạ ấy nhưng không cách nào xen vào giữa thế giới của bọn họ.