"Đệ có lòng tin như vậy sao? Nguyên Vô Ưu sẽ đến cứu đệ?" Giọng nói trầm thấp của Sở Hồng vừa vang lên thì người cũng đã bước vào trong.
"Lão nô tham kiến hoàng thượng." Lão nhân bước lên trước một bước, cung kính lên tiếng.
Bản thân có lòng riêng lại bị hoàng thượng nghe thấy, nhưng Sở Nghị cũng không hề sợ hãi.
"Thần tham kiến hoàng thượng."
"Bình thân." Sở Hồng khẽ gật đầu với lão nhân, ánh mắt liếc qua Sở Nghị, dường như là không hề muốn truy cứu tội của hắn, chỉ nhìn về phía Sở Tuyệt trong lao, nghiến răng nghiến lợi mà lặp lại lời của mình một lần nữa: "Đệ có lòng tin là Nguyên Vô Ưu sẽ đến cứu đệ sao?"
Sở Tuyệt im lặng một hồi lâu mới nói: "Nàng sẽ." Cho dù không phải là vì cảm tình với hắn, chỉ vì tình cảm mà hắn dành cho nàng, nàng cũng sẽ vì hắn mà đến đây một chuyến. Nàng vô tình, nhưng cũng là người hiểu tình nhất.