Nước chảy mây trôi, tiếng tiêu âm vang vang vọng khắp cả núi rừng làm kinh động đến chim chóc, dường như bị những nốt nhạc u sầu làm cảm động, lại hơn chục chú chim nghe tiếng tiêu mà đến, lại dường như bị người đứng trước biển mây mênh mang chuyên tâm tấu nhạc hấp dẫn, cứ mãi vây quanh hắn.
Lúc Nguyên Vô Ưu đến biển mây, nhìn thấy khung cảnh này, nàng dừng bước chân lại ngắm nhìn khung cảnh rung động lòng người trước mặt.
Ngay lúc này, tiếng tiêu đột nhiên ngừng lại, những chú chim cũng tỉnh táo trở lại, hót lên mà bay đi xa.
Nhìn thấy những chú chim bay mất không thấy bóng dáng, Chu Thanh Sắc than nhẹ một tiếng: "Thời gian trong ngọn núi này không biết buồn." Cho nên những chú chim mới bị mê hoặc bởi những nốt nhạc u buồn kia, chỉ đáng tiếc là, mê hoặc cũng chỉ là tạm thời mà thôi, sau khi tỉnh táo lại từ sự mê hoặc mới khiến người khác bị tổn thương.
Nguyên Vô Ưu im lặng bước lên trước, đứng bên cạnh hắn.