Liêu Phủ, Bán Pha Viên, bên trong hậu đường.
Liêu Thanh Vân bận tối mắt tối mũi nên chẳng quan tâm được bất kể chuyện gì, hoàn toàn không thấy Cố Lăng ở bên kia đã chờ một hồi lâu, mà Cố Lăng tuy đã chờ một lúc nhưng cả người lại đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, hắn cũng chẳng để tâm đến việc mình phải chờ đợi lâu như vậy.
Mãi cho đến khi Liêu Thanh Vân xong việc, đứng trước mặt gọi hắn vài tiếng, vậy mà hắn vẫn chưa hoàn hồn.
"Cố Lăng?" Liêu Thanh Vân cao giọng gọi hắn. Lúc này, ánh mắt thất thần trống rỗng của Cố Lăng mới có chút ý thức, khẽ ho một tiếng để che giấu tâm tình bất ổn của mình, sau đó mới nói: "Cuối cùng ngươi cũng xong việc rồi."
"Ừ." Thấy hắn hoàn hồn, Liêu Thanh Vân cũng không nói thêm điều gì, chỉ bước ra ngoài.