Đệ Ngũ Hạo do dự đôi chút, nhưng vẫn lấy ra chiếc khăn mùi soa đưa lên phía trước.
Sau khi Vương Tiểu Phù đón lấy chiếc khăn gấm sang trọng, khác xa với cách ăn vận của hai chủ tớ bọn họ thì lại càng khóc dữ dội hơn.
"Cô nương, đừng khóc nữa, hiện giờ chúng ta không còn ở trong Viễn Tây nữa, không cần phải lo lắng đám người truy đuổi cô đuổi tới đây đâu." Vương Tiểu Phù khóc rất lâu sau mới ngừng lại, nhưng lại quỳ phịch xuống trước mặt Đệ Ngũ Hạo.
"Cô nương?" Đệ Ngũ Hạo sốt sắng đưa tay ra, nhưng lại nghĩ đến thân phận nữ nhi của nàng ta nên đành rụt tay lại, không dám đụng chạm.
Tiểu Lương Tử cau mày nhìn nữ tử đang quỳ dưới đất kia, trong hắn xuất hiện một nỗi bất an.