Cố An An quay đầu nhìn Hoài Vương Phủ, hoảng hốt lên tiếng: "Ca ca, huynh nói xem có thật trong lòng Y Y tỷ không hối hận không?" Tình yêu, rốt cuộc là cái gì? Sau khi nhìn thấy Y Y yêu đến điên cuồng tự hại mình hại người, nàng đột nhiên sợ hãi phải tiếp xúc thứ tình cảm này.
Cố Lăng trầm mặc. Hối hận cũng được, không hối hận cũng chẳng sao, những thứ này đều không quan trọng. Đây là con đường do nàng dứt khoát chọn lựa, cho dù có hối hận thì chính Y Y có thể trách ai đây?
"Đi thôi."
Cố An An thở dài một tiếng, hơi sa sút xoay người theo Cố Lăng lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, hai huynh muội không hề lên tiếng, mãi đến khi xe ngựa ra khỏi nội thành, bên tai nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài cửa sổ, Cố An An mới phát hiện ra đây không phải là đường hồi phủ.
Nàng nhấc rèm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra đây lại là hướng ra khỏi Kinh thành, nàng ngạc nhiên quay đầu: "Ca, chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Giao Trang." Cố Lăng đáp lời.