Trời nắng đẹp mấy ngày liên tiếp đã sưởi ấm một chút lạnh lẽo cuối cùng của mùa đông, gió xuân phơi phới nhẹ lướt qua khắp hoàng cung, không khí mát mẻ, thời tiết trong lành, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết, cả đất trời đều tràn đầy sức sống, trở thành một bức tranh xinh đẹp.
Dường như hết thảy đều đẹp đẽ như vậy, nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi.
Trăng có tròn có khuyết, người có hợp rồi tan, đây là quy luật vĩnh hằng bất biến, là sự tồn tại mà không ai có thể thay đổi.
Gió đêm nhè nhẹ, một buổi tối vốn nên yên tĩnh thoải mái lại vì Hoài vương phát bệnh mà trở nên rối loạn, Vô Ưu Cung đốt đèn đuốc sáng trưng, ngự y cùng thái y đều chờ đợi ở một bên. Bắt đầu từ lúc Hoài vương phát bệnh, cả người Nguyên Vô Ưu đều trầm tĩnh xuống, dường như nàng cũng không có cảm xúc gì quá lớn, nhưng không hiểu sao, người đứng ở bên cạnh nàng luôn có một cảm giác căng thẳng đến không dám thở mạnh.