Đôi môi của Cố Y Y có chút trắng bệch, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh.
"Cho dù biểu ca không muốn liếc mắt nhìn ta một lần, vậy chẳng lẽ biểu ca cũng không muốn nghĩ cho Vô Ưu công chúa sao?"
Tia giễu cợt như có như không bên khóe môi Hoài vương lập tức biến mất. Hắn dõi theo nữ tử đang quỳ dưới gối mình, nói với giọng điệu hệt như ánh mắt của hắn, lạnh lùng cùng hờ hững.
"Ngươi đang uy hiếp bản vương?"
Cố Y Y lắc đầu: "Không phải, thiếp đang khuyên nhủ người." Nàng cũng là đang cầu xin Hoài vương hắn.