Nguyên Vô Ưu không để ý đến hành động này, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, thưởng thức cảnh sông qua cửa sổ đang mở một nửa.
Hiện tại đang là tiết trời đầu xuân, vạn vật đang sinh sôi nảy nở, gió lạnh của mùa đông tiêu điều tuy vẫn còn, nhưng trong đó vẫn cảm nhận được chút sắc trời mùa xuân.
"Bản công chúa thấy, vị trí của nơi này so với nhã gian bên phía đông kia đẹp hơn nhiều. Sau này bản công chúa giá lâm, liền sắp xếp sương phòng này cho bản công chúa."
Tiền chưởng quỹ trong lòng hoảng sợ thấp thỏm bất an có chút luống cuống với mệnh lệnh này, theo bản năng nhìn chủ tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi một cái, chủ tử hình như cũng thích căn phòng này.
"Sao? Không nghe thấy lời của bản công chúa à?" Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Vô Ưu lướt qua.
Lưng Tiền chưởng quỹ đổ mồ hôi lạnh, vội nói: "Thảo dân không dám, thực là..."
"Ngươi lui xuống." Không Vô Hồn mở mắt ra, cuối cùng cũng lên tiếng.