Đối với sự đùa cợt của Không Vô Hồn, Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu nhìn trời, không lên tiếng.
Không Vô Hồn đợi một hồi lâu vẫn không thấy nàng phản ứng lại, cúi đầu nhìn, chỉ thấy dáng vẻ ngẩng đầu nhìn trời của nàng, cũng không nhịn được sự tò mò mà nhìn lên trời theo nàng. Bầu trời cũng được xem là trong xanh sáng sủa, chẳng qua...
"Trò đùa nhỏ."
Nguyên Vô Ưu một tay nắm dây cương, một tay còn lại vuốt vuốt cằm, hỏi: "Sư thúc tổ tuổi cao?"
Phía sau im lặng vài giây, sau đó liền vang lên giọng nói âm thầm nghiến răng: "Cao, tuổi?"
"Lẽ nào không phải? Tuy rằng sư thúc tổ có thuật lưu giữ dung nhan, nhưng theo bản công chúa, sư thúc tổ tuổi cũng đã gần bốn mươi rồi."
Không Vô Hồng hít một hơi: "Tuổi gần bốn mươi?" Khoảnh khắc tiếp theo, hắn mạnh mẽ nâng cao giọng, giọng nói mê hoặc lòng người bỗng chốc bị kéo cao lên.
"Con mắt chó nào của ngươi thấy ta gần bốn mươi rồi?"