"Công chúa."
"Chủ tử."
Ngay khi vô số giọng nói sợ hãi cùng lúc vang lên, Liêu Thanh Vân đã xông đến đỡ lấy Nguyên Vô Ưu.
Tuy Cố Lăng chậm một bước, nhưng hắn cũng rất hoảng sợ khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Nhóm người Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử cũng kinh hoảng, bất chấp chính mình đang thần trí mê muội, có thể nói là vừa lăn vừa bò mà xông lên trước.
Lúc nhìn thấy máu bắn tung tóe tràn ra trên mặt đất, rồi lại nhìn công chúa yếu ớt, cả người Ngọc Châu, Ngọc Thúy đều run rẩy, các nàng muốn lên trước nhưng rồi lại không dám, chỉ sợ đụng vào công chúa sẽ làm vết thương của nàng nặng hơn.
Một tiếng ầm vang lên, cánh cửa sổ từ đầu đến cuối vốn đóng chặt của gian phòng kia bị một nội lực mạnh mẽ đánh văng ra.
Ngay khi nội lực mạnh mẽ được bắn ra, Liêu Thanh Vân không hề nghĩ ngợi gì mà ôm chặt Nguyên Vô Ưu vào lòng, lấy thân mình ngăn trước người nàng.