Cố An An khẽ hậm hực, kiêu ngạo tránh né người huynh trưởng bỗng xuất hiện suy nghĩ điên rồ muốn xoa đầu mình. Khoé mắt nàng không kiềm được mà lướt đến Nguyên Vô Ưu, khi nhìn thấy trong mắt công chúa tỏ rõ sự khen ngợi, thắt lưng An An ngay lập tức vô thức thẳng tắp, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cố Lăng hoàn toàn không hề bỏ qua động tác nhỏ kia của nàng. Tâm tư như có như không của muội muội mình dành cho Nguyên Vô Ưu, hắn làm sao lại có thể không thấu hiểu được.
Người mà An An kính trọng nhất cùng thân cận nhất từ bé đến nay không ai khác chính là Y Y, kế đến mới là bản thân hắn. Nhưng kể từ khi Y Y vì tình mà tự huỷ diệt con đường sau này, nha đầu này quả thực đã nhận lấy không ít kích động mà trở nên trưởng thành không ít, nhìn nhận mọi việc cũng ngày càng lạnh lùng thành thục hơn rất nhiều. Việc này đã khiến hắn âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng đồng thời, nỗi sầu lo trong lòng hắn cũng trỗi dậy triền miên không ngớt.