Phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, Tiểu Lý Tử đứng ở một bên. Phía bên trái, hắn nhìn thấy Nguyên Vô Ưu lười biếng làm ổ trên ghế, nàng ngồi đấy một tay cầm bút một tay giữ lấy trang giấy, không biết đang cặm cụi viết gì, bên phải lại nhìn vương gia ngồi trên giường, hết sức chuyên chú một mình giữ khư khư quân cờ, khoé miệng mở rồi lại khép, hết khép lại mở, nhưng vẫn cứ cố chấp không thốt lên tiếng nào, có vẻ mất mát cúi thấp đầu.
Tính toán của Nguyên Vô Ưu chợt khựng lại ở một khâu nào đó, nàng nhăn mày.
Hoài vương dường như cảm nhận được gì đó, bèn ngẩng đầu xem xét. Ánh mắt hắn chăm chú nơi mi tâm đang nhíu chặt lại vì buồn phiền của nàng rất lâu, sau đó mới lại cúi đầu tiếp tục quan sát bàn cờ ban nãy của mình.
Nguyên Vô Ưu trầm mặc trong vài phút, sau đó hỏi: "Sắp tới giờ lành rồi đúng không?"
Cuối cùng cũng nghe được âm thanh gì đó rồi, Tiểu Lý Tử nhanh chóng trả lời nàng: "Hồi công chúa, đúng là sắp tới rồi ạ."