"Ngươi đến gặp ta chỉ để nói những lời thừa thãi này thôi sao?" Vũ Văn Tranh hờ hững hỏi.
Bạch Mẫu Đơn chỉ yên lặng, sau đó cười khổ: "Là ta quá phận rồi." Vũ Văn Tranh cúi đầu nhìn khuôn mặt mang tử khí của nàng, hắn buông mắt, thản nhiên nói: "Ngươi muốn biết gì? Ta biết thì sẽ nói hết."
Bạch Mẫu Đơn chậm rãi mở to mắt nhìn hắn, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt không chút biểu cảm kia, nàng chỉ cảm thấy miệng đắng chát khiến giọng nói cũng khàn đến mức khó nghe rõ: "Lúc đầu chúng ta mới gặp nhau, ngay lúc đó ta đã là quân cờ của ngươi rồi ư?"
"Không phải."
Bạch Mẫu Đơn hơi bất ngờ nhìn hắn.
"Đối với ta mà nói, ban đầu ngươi chẳng qua chỉ là một trò tiêu kiển mà thôi." Vũ Văn Tranh dịu dàng nói ra lời bạc tình nhất thế gian.
Bạch Mẫu Đơn cười: "Vậy... vì Lâm đại ca nhận sự nhờ vả của Tiểu Thất đi tìm ta, nên ngươi mới nghĩ đến chuyện lợi dụng ta ư?"
Bạch Mẫu Đơn đột nhiên không muốn biết câu nói tiếp theo của hắn nữa.