"Vô Ưu công chúa này quả thực độc ác, vậy mà lại phế luôn Sử Ngưng Tương, lẽ nào Sử Ngưng Tương đã kết thù với nàng từ trước?" Nam tử trung niên mắt nhỏ, mày hẹp nhìn có vẻ như là nhỏ tuổi nhất trong đám người ngồi đây nhíu chặt mày, nghi ngờ hỏi.
"Hừ."
Lời này của nam tử mắt hí vừa vang lên, thì ông lão có chòm râu trắng dài ngồi bên cạnh trừng mắt với hắn một cái, vô cùng uy nghiêm nói: "Con không nói cũng không ai nói con câm đâu, con không sợ mất mặt thì cũng phải để ý mặt mũi ta chút chứ? Lần sau con không cần đến đây nữa."
Nam tử trung niên mắt hí đối diện với uy quyền của phụ thân đại nhân, sợ hãi cúi đầu, không dám lên tiếng nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm nói: "Cũng không phải là con muốn đến, không phải là người bắt con nhất định phải đến sao?"