Chu Thanh Sắc không ngẩng đầu lên mà nói: "Huynh tự cảm thấy thế nào?"
Tự cảm thấy sao? Chu thái tử gượng cười: "Ta cũng cảm thấy chính mình vô dụng."
"Thực ra, đệ cảm thấy không có gì không tốt cả."
Chu thái tử kinh ngạc ngước lên dõi theo hắn: "Thật sao?"
Chu Thanh Sắc đóng sách lại, rồi lẳng lặng nhìn Chu thái tử thật lâu, trong mắt hắn ẩn chứa đôi chút ý cười, khóe môi cũng khẽ cong lên: "Tất nhiên rồi."
Chu thái tử ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ không để ý, nhưng kỳ thực đã kìm lòng không nổi mà nghiêng người dựa lại gần, trong giọng điệu cũng tràn đầy chờ mong: "Vậy... vậy Tam hoàng đệ thấy ta thế nào?"
"Chỉ cần thái tử vững lòng, không bị lạc mất bản tâm, thì đệ tin rằng thái tử nhất định sẽ là một quân vương nhân từ yêu dân như con."
Chu thái tử ngơ ngác nửa ngày mới thì thào lên tiếng: "Quân... quân vương nhân từ?"