Thấy dáng vẻ nàng im lặng như đang buồn phiền, Tần Hằng cũng nôn nóng, vội vàng nói: "Bọn họ không có ý kiến gì. Lam Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."
Chu Lam Nhi ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt bởi vì gấp gáp mà không biết làm thế nào mới tốt, nhịn không được nữa mà bước lên trước một bước ôm hắn vào lòng.
Cả người Tần Hằng cứng lại, hai cánh tay không biết nên để vào đâu.
"Tần Hằng, ta tin chàng, tin rằng chàng sẽ đối xử tốt với ta."
Cánh tay mất tự nhiên của Tần Hằng rốt cuộc cũng học được cách đặt trên người nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực mình, trên gương mặt nghiêm túc lạnh lùng lộ ra một nụ cười ngây ngốc: "Ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, chỉ đối tốt với một mình nàng."
Chu Lam Nhi nước mắt lưng tròng, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười: "Đây là chàng nói đó nhé, cả đời chỉ đối tốt với một mình ta."
Tần Hằng gật đầu thật mạnh: "Ừ, cả đời chỉ đối tốt với một mình nàng, vĩnh viễn không có người khác."