Vũ Văn Cẩm nhìn về phía người mà đến mặt mũi của đại ca nàng cũng không hề nể nang gì, liền biết người này vô cùng lợi hại. Tuy trong lòng có chút không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể đứng dậm chân tại chỗ, bởi nàng cũng biết rõ người này không phải là người mà nàng có thể trêu chọc được.
Chẳng qua, chuyện này cũng chỉ là do sự tò mò đơn thuần của Vũ Văn Cẩm rồi biến thành sự tò mò rất lớn của Vũ Văn Tranh mà thôi.
Sắc đêm mênh mang, làm giảm bớt không ít không khí nóng bức của ban ngày, gió thổi trên mặt sông đem theo một cảm giác ẩm ướt, mát mẻ thấm vào tim.
Nguyên Vô Ưu đứng bên cửa sổ thưởng thức cảnh đêm trên mặt sông, một tia suy nghĩ phức tạp trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.
"Sáng mai khởi hành về Kinh."
"Vâng, công chúa." Đào Dao ngây ngẩn chốc lát, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Vũ Văn của Xương Thành này?" Công chúa không muốn sử dụng bọn họ sao?