Đáy mắt Ninh Thanh hiện lên chút buồn phiền hối hận, hắn nhanh chóng bước lên trước, nắm lấy tay của Lam Vân, rút một chiếc khăn trắng từ trong ngực mình ra, rồi cẩn thận băng lại vết thương cho Lam Vân. Trên chiếc khăn lụa trắng giờ đã nhuốm thành hình đóa hoa máu.
"Thật xin lỗi Lam Vân, vi huynh đã thất lễ." Hắn thực sự quá kinh sợ. Lam Vân thế mà lại định dùng tiếng đàn để dẫn dắt và khống chế hắn.
Lam Vân mím môi lắc đầu, rất chân thành xin lỗi: "Không đâu, là do tiểu đệ không biết trời cao đất dày."
Ninh Thanh nhìn hắn, im lặng trong phút chốc rồi chậm rãi mỉm cười: "Vân sư đệ đến từ đâu?" Bậc công lực này, e rằng dù là mẹ của hắn cũng không thể đàn ra được.
"Tự học thành tài, Ninh huynh tin không?"
Ninh Thanh mấp máy môi: "..."
Thấy hắn nghẹn lời không lên tiếng, Lam Vân rất nghiêm túc mà giơ lên ba ngón tay: "Đệ xin thề với trời, lời đệ nói là thật."