"Nói ra cách nghĩ của ngươi." Khánh Đế lạnh nhạt nói.
Mộc Vũ im lặng một lúc lâu, chầm chậm ngẩng đầu lên: "Hoàng thượng, Vô Ưu công chúa thông minh không tranh giành là sự thực, nhưng... lại bởi vì kinh nghiệm sống chưa nhiều, bị hạn chế, chưa nhìn thấy nhiều thứ, nên những điều ta thấy bây giờ cũng chỉ là phần nổi trên bề mặt mà thôi."
Khánh đế nhìn sâu vào hắn, nhàn nhạt hỏi: "Vậy theo ngươi, dưới phần nổi đó ẩn giấu điều gì?"
Ánh mắt Mộc Vũ cứng lại, kiên định nói từng câu từng chữ: "Hoàng thượng, nguy hiểm cả bên trong và bên ngoài nước Đại Nguyên, đã không thể chờ được nữa rồi, xin hoàng thượng định đoạt."
Vẻ mặt Khánh Đế bỗng trở nên lạnh lẽo, sát khí mạnh mẽ tỏa ra bốn phía từ trong đôi mắt của ông ta, khiến cho bầu không khí trong cả Ngự Thư Phòng từ ấm áp như mùa xuân trở thành mùa đông lạnh lẽo, khiến cho người khác như rơi vào hầm băng ngay trong chớp mắt.
Sắc mặt Thi Tề khẽ biến, cúi đầu thấp xuống.