Nàng có thể là công chúa cao cao tại thượng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là kẻ kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa.
"Được rồi, dậy rửa mặt, ăn chút gì đó, rồi cùng mẫu hậu ra ngoài đi dạo." Vinh thái hậu vỗ nhẹ tay nàng, ôn nhu nói.
Sở Cửu Nhi có chút chần chừ nhưng vẫn lên tiếng: "Nhưng... nhưng mà hoàng huynh đã đồng ý việc cầu thân của nước Chu rồi." Lời hứa của quân tử đáng giá nghìn vàng, huống hồ chi hoàng huynh còn là hoàng đế nữa? Mẫu hậu làm sao có thể giúp nàng không gả qua nước Chu đây? Không phải là mẫu hậu đang lừa nàng đó chứ?
Vinh thái hậu lẳng lặng nhìn Cửu Nhi, trong lòng vừa cảm thấy an ủi cũng vừa cảm thấy đau nhói. Hiệu quả của biện pháp này quả thật nhanh chóng, ngay cả bà mà Cửu Nhi cũng bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ rồi!
Nếu như có thể, sao bà lại nguyện ý để Cửu Nhi đối diện với sự tàn khốc trong bản tính con người cơ chứ?