Ninh Thanh ngẩn người, bật cười khe khẽ: "Ngoại trừ nương ta, thánh tăng là người đầu tiên có thể nói chuyện trôi chảy với ta đấy." Chỉ đáng tiếc, đây là một chàng trai, nếu mà là nữ thì tốt quá rồi. Nói không chừng, hắn sẽ nảy sinh được thứ tình cảm mà nương đã từng nói qua.
Lam Vân hơi ngơ ngác, nhưng cũng khẽ bật cười: "Ngoại trừ thúc thúc ta ra, các hạ cũng là người đầu tiên có thể nói chuyện trôi chảy với ta đấy." Nàng quả thật có chút hiếu kì với Phiêu Miễu Phong – người có thể dạy dỗ được một nhân tài không bị gò bó bởi thế tục thế này.
Trên đường lớn vang lên tiếng móng ngựa, Ninh Thanh nhướng mày: "Tốc độ của Chiến Thần Vương quả thật là nhanh như bay."
"Dưới chân thiên tử, điều này là đương nhiên rồi." Giọng nói Lam Vân nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt đến mức không mang chút ngữ khí nào.
"Vậy ta đành giao toàn bộ lại cho thánh tăng rồi."
"Đương nhiên."