Sở Cửu Nhi sờ sờ túi tiền trước ngực mình rồi sửa sang lại bộ quần áo rách nát, sau đó nàng vừa ngâm nga vừa nghênh ngang bước ra ngõ tối, hướng về phía đường lớn.
Nàng không biết rằng, sau khi nàng rời khỏi ngõ tối, có hai người đàn ông ăn mặc giống ám vệ lập tức xuất hiện. Họ muốn âm thầm đi theo nàng nhưng lại không biết rằng "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng". Một bóng đen bỗng xẹt ngang và hạ gục hai tên ám vệ trong im lặng.
Người đó không phải ai khác mà chính là Đào Dao!
Nguyên Vô Ưu bước ra từ góc khuất trong ngõ tối. Nàng nhìn về nơi Sở Cửu Nhi biến mất lúc nãy rồi mỉm cười, nàng đã đợi vị Sở công chúa này xuất hiện ở Kinh thành nhiều ngày nay rồi.
Sở Cửu Nhi chạy thẳng đến cổng thành và rời khỏi thành một cách suôn sẻ. Sau khi đến ngoại ô, Sở Cửu Nhi nhìn thấy không ít nam nữ già trẻ đang cùng nhau đi về một hướng nào đó.
"Này, nhiều người như vậy đều đi đâu thế?" Nàng tiện tay tóm lấy một người bên cạnh để hỏi.