Một vị thiếu niên khác cưỡi ngựa phi tới, hắn chỉ tay về phía trước cách nơi này không xa, cung kính nói: "Tam vị, trước mặt chính là Bắc Kiều Quan, các vị xem... có phải nên đưa ngân lượng cho ta rồi không?"
Sở Tuyệt lấy ra một túi ngân lượng trước ngực ném cho tên thiếu niên kia.
"Đa tạ, đa tạ..." Vị thiếu niên mở túi bạc ra, nhìn đến hoa cả mắt, nụ cười tươi rói đầy sự hài lòng và liên tục nói đa tạ.
Sở Hồng ghì dây cương quay đầu lại, hắn ta với phong thái ngạo nghễ, mạnh mẽ đang quan sát cảnh vật nổi bật trước mắt. Sau khi nhìn quang cảnh biên cương bao la, rộng lớn vô biên, cùng với hình ảnh mặt trời lặn đằng tây đỏ rực như lửa cực kì tráng lệ, hắn bỗng cảm thấy trong lòng đầy hào hứng.
Khoé miệng hắn cong lên rồi huých hai chân vào lưng ngựa, con ngựa sau khi nhận được chỉ thị của chủ nhân liền phi nước đại chạy thẳng về phía trước.
Hai người còn lại thấy vậy bèn thúc ngựa lao theo.