Lần này, Nguyên Vô Ưu để hai người họ tùy ý dập đầu hành lễ xong mới nhàn nhạt lên tiếng: "Đứng lên hết đi."
Diệp lão gia lại lắc đầu: "Không. Hôm nay, thảo dân đến là có chuyện muốn nhờ cậy, xin công tử đồng ý."
Nghe Diệp lão gia có việc muốn nhờ, dân chúng xung quanh đều hiếu kì nhìn chằm chằm vào Diệp lão gia, không chỉ người xung quanh mà ngay cả Diệp Tuyết cũng tò mò không hiểu nhìn ông.
Nguyên Vô Ưu trầm mặc hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Chuyện gì?"
"Nếu không phải công tử vô tình đi ngang qua huyện Bạch Lan, thì đứa cháu Diệp Tuyết bất tài này sẽ bị xử trảm. Công tử xuất hiện mới khiến nó được xử vô tội thả về trên công đường, đại ân này thảo dân không biết lấy gì để báo đáp, nghĩ tới nghĩ lui thảo dân quyết định cầu xin công tử thu nạp đứa cháu bất tài này, dù có làm trâu làm ngựa, làm người hầu kẻ hạ, cũng mặc công tử định đoạt."
Lời của Diệp lão đại nhân khiến tất cả mọi người đều sững sờ, Diệp Tuyết kinh ngạc thốt lên: "Gia gia..."