Theo sau bước chân của nàng, hai người vô cùng ăn ý một trái, một phải cách sau nàng ba bước chân cùng đi theo ra ngoài.
Tiểu Lý Tử, Tiểu Thân Tử đều đứng trân trân nhìn mà không nói nên lời, rất lâu sau cũng chưa thể hoàn hồn.
Hoài vương ngẩn người nhìn theo, bỗng mỉm cuời, hầu như không hề để ý rằng cổ mình đang bị thương. Có thể thấy, cơn đau dai dẳng ở cổ cũng không làm ảnh hưởng đến sự vui mừng và hài lòng của hắn.
Tiểu Lý Tử, Tiểu Thân Tử lúc này mới định thần lại, nhìn thấy dáng vẻ của Hoài vương liền giật mình sợ hãi.
Hai người liền luống cuống lao lên phía trước vỗ lưng Hoài Vương cho xuôi, chỉ lo sợ người tâm tình kích động lại bắt đầu ho. Ánh mắt cả hai đều lo lắng nhìn chằm chằm vào cổ vương gia, rất sợ miệng vết thương khó khăn lắm mới kết vẩy lại vỡ ra.
Bởi đã có rất nhiều lần vì ho quá kịch liệt nên miệng vết thương không thể lành.