Ánh mắt Hoài vương có chút sửng sốt, một lúc sau hắn mới nở nụ cười chua xót, rồi sờ vào cổ mình, nói một cách khó nhọc: "Tại... sao... tại sao không để... bổn vương được giải... giải thoát chứ?"
Nghe Hoài vương nói thế, Tiểu Lý Tử khóc òa lên: "Huhu... Vương gia ơi..."
Bùi thái y cúi đầu, thở dài một tiếng: "Vương gia tĩnh tâm an dưỡng, ti chức cáo từ."
Tiểu Lý Tử vội vàng lau nước mắt, nức nở nói: "Để ta đưa tiễn Bùi thái y."
"Xin công công dừng bước, vương gia vừa mới tỉnh lại, ngài hãy ở lại chăm sóc vương gia thì hơn." Bùi thái y vội nói.
Tiểu Lý Tử suy nghĩ một lúc, dường như cảm thấy cũng có lý, bèn dặn dò Tiểu Thân Tử tiễn Bùi thái y.
Cố Lăng đang hối hả trở về thì tình cờ gặp phải Bùi thái y vừa bước ra, hai người chắp tay chào nhau, Cố Lăng cũng không còn tâm trí cùng Bùi thái y trò chuyện, vội vội vàng vàng đi vào bên trong.