Đào Phi Vũ chạy khỏi sương phòng, vừa hay gặp phải Nguyên Linh Chi đang tản bộ hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Đào Phi Vũ không để ý liền bị ngã sõng soài trên mặt đất. Nguyên Linh Chi bước chân phải vững lắm mới không té ngã thảm hại như vậy.
"Ngươi không sao chứ?" Nguyên Linh Chi tiến đến vươn tay về phía Đào Phi Vũ muốn kéo nàng ta dậy, nhưng khi định thần lại, ánh mắt nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhìn thấy người con gái đang nằm dưới đất nước mắt đầm đìa, nàng bèn nhíu mày, nàng ấy khóc trông thật thương tâm làm sao.
Hành động của hai người rước lấy không ít ánh nhìn, vì không muốn kinh động đến sương phòng của Nguyên Tích Trân, nên Nguyên Linh Chi tiến lên đỡ nàng ta tiến đến khúc rẽ ít người chú ý ở hành lang để nàng ta ngồi xuống.
Giờ đây nàng vô cùng hối hận, dù Tam công chúa Nguyên Tích Trân rất thông minh nhưng tuổi vẫn còn quá trẻ, lòng đố kị lại quá nặng, không biết khoan dung độ lượng.