"Tiến Bảo! Tỉnh lại đi… Tiến Bảo?" Giọng Đinh Nhất vang lên bên tai tôi.
Tôi giật mình ngồi bật dậy trên ghế, đến khi tôi nhận thức rõ mọi thứ xung quanh, Đinh Nhất vẫn đang ngồi bên cạnh tôi, lúc đó tôi mới hiểu mình vừa gặp ác mộng!
Đúng là hù chết ông rồi! Tôi xấu hổ nhìn Đinh Nhất nói: "Tôi… tôi vừa gặp một người rất đáng sợ trong mơ."
Đinh Nhất nghe xong bình tĩnh nói: "Ừ, tôi biết rồi. Có phải cậu mơ thấy mình bị ma giết, sau đó gào lên gọi tôi cứu cậu không?"
Tôi giật mình: "Sao anh biết? Chẳng lẽ anh cũng mơ thấy giấc mơ đó?"
Kết quả Đinh Nhất khinh bỉ nhìn tôi nói: "Tất nhiên không phải, có điều bộ dạng cậu vừa rồi liên tục gào tên tôi, còn cả dáng vẻ sợ đến sắp đái ra quần nữa…"
Cái mặt mo của tôi đỏ ửng, thực sự không biết nên nói gì để che giấu sự xấu hổ trong lòng, thế là tôi vội đẩy cửa xe, đi về phía cây hòe…