"Gia Hiên?" Đặng Tiểu Xuyên không dám tin vào mắt mình, anh ta lại nhìn thấy Tần Gia Hiên mà hôm nay mình vừa đi dự tang lễ xong!
Lúc này Tần Gia Hiên quay lại đối mặt với Đặng Tiểu Xuyên, cười quái dị nói: "Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi chết đi, chẳng mấy chốc cũng sẽ đến lượt các anh…"
Đặng Tiểu Xuyên sợ hãi liên tiếp lùi về sau, suýt chút nữa thì ngã ngồi trên đất.
"Cậu, cậu là người hay ma…" Đặng Tiểu Xuyên lắp ba lắp bắp nói.
Nhưng Tần Gia Hiên như không nghe thấy, tự đứng dậy rồi biến mất ở cuối phòng khách. Đặng Tiểu Xuyên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta hốt hoảng mở đèn phòng khách, nhưng lúc ánh đèn sáng lên, phòng khách lại trở về bình thường.
Đặng Tiểu Xuyên tự tát cho mình một cái thật mạnh, xem có phải nằm mơ hay không, nhưng trên mặt truyền đến cảm giác đau rát rõ ràng nói cho anh ta biết, đây đều là thật. Anh ta lập tức lấy điện thoại gọi cho Đỗ Tư Viễn, nhưng gọi rất lâu vẫn không có ai nghe máy.