Lão Triệu nghe tôi bảo anh ấy ra mở phòng khám đi thì suýt bị sặc, anh ấy vội xua tay với tôi: "Thôi đi em vợ! Anh rể cậu là bác sĩ ngoại khoa, rời khỏi bệnh viện thì không có ai dám tìm anh để mổ đâu! Đương nhiên, trừ khi ra nước ngoài, nhưng anh không có chút hứng thú nào với chuyện đó cả…"
Tôi cười lớn: "Vậy thì anh vẫn nên thành thật làm bác sĩ nhỏ của mình đi thôi, đừng oán trách nhiều làm gì nữa."
Lúc này, chú Lê đã uống một ít rượu đột nhiên lại hỏi: "Cậu gặp phải bệnh nhân rắc rối à?"
Lão Triệu cười khổ: "Gặp thường xuyên ấy ạ! Chỉ cách đây hai ngày chứ đâu, có đứa con trai nhà giàu nào đó xảy ra tai nạn xe cộ, lúc đưa đến bệnh viện thì đã không còn thở nữa rồi. Cậu Tiểu Lưu ở phòng cấp cứu kiểm tra thì thấy đồng tử đã giãn ra, có chuyển đến đâu cũng vô dụng! Nhưng cha mẹ cậu ta vẫn không buông tha, bắt phải gọi bác sĩ trưởng khoa não xuống xem! Lúc ấy, mấy lão già trong khoa bọn cháu biết là có chuyện phiền phức rồi nên không ai muốn nhận cả."