Chú họ cũng không ngờ tôi sẽ chán đời như thế, giận đến mức giơ tay cho tôi một bạt tai: "Chỉ toàn nói nhăng nói cuội! Chẳng lẽ cháu muốn cho sự hy sinh trước đây của bố mẹ cháu đều lãng phí vô ích sao? Chuyện của Chiêu Tài chú sẽ nghĩ cách, chú kể chuyện bố mẹ cháu sửa mệnh cho cháu không phải vì để sau này cháu sống trong tự trách, mà là vì để cháu càng thêm quý trọng những ngày tháng về sau! Hơn nữa, chú và thím không có con cái, bàn thờ gia tiên trong nhà này còn trông cậy vào cháu nối tiếp đấy! Đừng nói là chú, cho dù là các cụ tổ tiên trong nhà đều không thể đồng ý cho cháu đi tìm chết!"
Một bạt tai này ít nhiều cũng đánh cho tôi tỉnh táo hơn… Quả thực, bố mẹ đã trả giá vì tôi nhiều như vậy, còn tôi lại luôn nghĩ muốn kết thúc sớm tính mạng không dễ gì lấy được này, chỉ vì để trong lòng mình dễ chịu hơn.