Nhân viên phục vụ : "...!!!"
Tư Chính Đình sải bước đi ra ngoài với sắc mặt đen thui.
Dọc đường đi, các nhân viên phục vụ vừa thấy anh thì cung kính cúi chào rồi nhường ra một con đường cho anh.
Cho dù bộ dạng anh hiện giờ chẳng ra sao những cũng không giấu được sự ưu nhã cùng quý phái trên người anh.
Tư Chính Đình nhanh chóng bước tới cửa, xe của anh đã được lái tới, anh nhanh chóng ngồi vào ghế lái, ngọn lửa hừng hực trong lồng ngực vẫn mãi không tan đi.
Hai tay của Tư Chính Đình đặt trên vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng không hề có tiêu cự.
Vừa lúc nãy trong phòng ăn, lúc nhìn bộ dạng cô dỗ dành đứa bé kia lại cảm thấy cực kì hài hòa.
Từ trước đến nay, anh rất ghét trẻ con, thế nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh tượng ấy thì trong lòng anh lại có một loại xung động.
Nếu như, nếu như cô cũng sinh một đứa cho anh, một đứa con gái giống cô như đúc...