Chereads / Xin chào người thừa kế / Chapter 10 - Chương 10: Xui xẻo lớn!

Chapter 10 - Chương 10: Xui xẻo lớn!

Đám người Tô Ngạn Bân và Tư Chính Đình cùng nhau lớn lên, quan hệ rất thân thiết.

Nghe câu hỏi của ông chủ Hoàng, Tô Ngạn Bân ôm bạn gái cười nói: "Ông đừng để ý tới anh ấy! Đình Lão Đại của chúng tôi nổi tiếng không gần nữ sắc. Anh ấy không thích nói chuyện thì kệ anh ấy, chúng ta chơi của chúng ta là được."

Ông chủ Hoàng tuy ngạc nhiên nhưng cũng gật gù nói: "Cũng đúng, người như ngài Tư, e rằng không có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt ngài ấy. Không biết trên thế giới này có tồn tại người phụ nữ nào được ngài Tư thích không nữa…"

Tô Ngạn Bân vô thức tiếp lời: "Không phải là không có, đã từng có một…"

Nói đến đây, bỗng nhiên ý thức được cái gì, Tô Ngạn Bân lập tức dừng câu chuyện. Cái tên đó là cấm kỵ của Lão Đại, người nào nói tới người đó sẽ gặp xui xẻo. Hôm nay, anh ta suýt nữa đã phạm sai lầm.

Ông chủ Hoàng mở to mắt muốn nghe tiếp, nhưng Tô Ngạn Bân chỉ cười ha ha, cùng bạn gái nói sang chuyện khác.

Ông chủ Hoàng đảo mắt, ngài Tư từng có bạn gái, vậy thì không phải do cơ thể có vấn đề, chắc chắn cũng có nhu cầu như những người đàn ông bình thường. Ông ta cười cười, sau đó dẫn một cô gái tới trước mặt Tư Chính Đình: "Ngài Tư, đây là con gái tôi, Hoàng Tiểu Ái. Nó vẫn luôn ngưỡng mộ ngài, nên tôi dẫn nó tới làm quen."

Hoàng Tiểu Ái rất xinh đẹp, cũng rất biết quan sát sắc mặt người khác. Ông chủ Hoàng vừa nói xong, cô ta liền chủ động ngồi xuống cạnh Tư Chính Đình, cười híp mắt đưa tay ra: "Ngài Tư, rất vui khi được biết anh."

Không phải kiểu phụ nữ nhiệt tình, cũng không phải kiểu mỹ nữ lạnh lùng, Hoàng Tiểu Ái giữ khoảng cách vừa phải, dễ dàng gây ấn tượng tốt với người khác.

Tư Chính Đình ngước mắt lên, nhìn lướt qua người Hoàng Tiểu Ái, sau đó đột nhiên đứng lên: "Tôi đi vệ sinh."

Nói xong liền đi ra ngoài, Hoàng Tiểu Ái nhất thời cảm thấy hơi mất mặt.

Những người trong phòng đều tỏ thái độ đã quen với loại chuyện như vậy, bọn họ cười cười rồi tiếp tục chơi đùa.

***

Trang Nại Nại đi qua đi lại trong hành lang, cô thật sự nghĩ không ra cách gì để lại gần Tư Chính Đình. Đang suy nghĩ bỗng thấy Tư Chính Đình bước ra khỏi phòng, đi về hướng cô đang đứng.

Anh không mặc áo khoác, áo sơmi màu trắng làm nổi bật khí chất lạnh lùng của anh, ở trong hành lang xa hoa này càng tôn lên sự sang trọng, cao quý trên người anh.

Có điều, anh ra ngoài làm gì? Không mặc áo khoác có nghĩa là không phải đi về…

Trang Nại Nại bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

Anh muốn đi vệ sinh!

Với khu giải trí lớn như thế này, bên trong mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, nên Trang Nại Nại hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ đi nhà vệ sinh công cộng.

Nhưng mà… đây tuyệt đối là một cơ hội tốt!

Cô không tin vệ sĩ cũng sẽ đi theo.

Trang Nại Nại nhanh nhẹn lui về sau hai bước, nhắm đúng nhà vệ sinh nam rồi vọt vào.

May là bên trong không có ai.

Cô tìm một phòng ngăn, đi vào, sau đó dán mặt vào cửa, vểnh lỗ tai lên nghe ngóng.

Trong chốc lát liền nghe thấy tiếng bước chân qua đây, sau đó là tiếng cửa bị đóng lại.

Cô lặng lẽ đẩy cửa phòng ngăn, đúng lúc thấy một người đang đứng trước bồn tiểu.

Trang Nại Nại vọt tới: "Tư Chính Đình, em…"

Vừa dứt lời, người đó ngạc nhiên quay đầu lại.

Tuy dáng dấp không xấu, nhưng khuôn mặt này không phải là Tư Chính Đình.

Trang Nại Nại trợn tròn hai mắt, xem ra cô còn ngạc nhiên hơn người kia.

Tuy cái gì cũng không thấy, nhưng cô cũng bị đần người ra, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, Tư Chính Đình xuất hiện ở cửa.