Cô quay đầu lại thì thấy nhân viên an ninh lại còn đỡ tên trộm kia lên. Tên trộm kia chẳng biết đang nói gì đó với vẻ mặt đầy căm phẫn.
Trang Nại Nại: "…"
Đây là người xấu thì cáo trạng trước sao?
Trang Nại Nại thật sự hối hận vì vừa rồi đã nhẹ tay với hắn, nhưng đã thành ra thế này rồi thì phải làm sao bây giờ?
Trang Nại Nại nóng nảy đến cồn cào ruột gan. Cô dùng tiếng Anh bập bẹ để trao đổi với đối phương, nhưng nhân viên an ninh kia lại chỉ toàn dùng văn nói khiến cô không thể hiểu nổi. Thấy chỉ còn hai tiếng nữa là phải lên máy bay, mà Tư Chính Đình lại chẳng thấy đâu, Trang Nại Nại nóng nảy đến nỗi đưa tay đẩy nhân viên an ninh đó ra.
Nhân viên an ninh lập tức lấy dùi cui điện ra, chĩa thẳng vào cô.
Trang Nại Nại bị dọa đến không dám động đậy, run run giơ tay lên.
"Nại Nại!" Đúng lúc này, Tư Chính Đình hớt hải chạy đến.
Trang Nại Nại nghe thấy giọng Tư Chính Đình liền đỏ hoe hai mắt, mím môi nhìn anh.