Sắc mặt vừa mới dịu lại của Tư Chính Đình liền âm trầm trong nháy mắt. Anh cảm thấy thật chua xót, sau đó lại cảm thấy lời bày tỏ mấy ngày trước của mình rất nực cười.
Anh nhìn chằm chằm vào phòng làm việc của Trang Nại Nại. Tóc cô buông thõng xuống che khuất tầm mắt, mà hai tay đang bận gõ bàn phím nên Tô Cẩm Huy đưa tay vén tóc cô ra sau.
Cô không từ chối động tác thân mật đó, tình cảnh hai người hài hòa bên nhau thật chói mắt!
Tư Chính Đình quay phắt người đi.
Quý Thần đuổi theo Tư Chính Đình, gần như phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân anh. Sau đó, hai người cứ như vậy lên tầng cao nhất.
"Rầm!" Cửa phòng làm việc bị đóng lại, mũi Quý Thần suýt nữa đập vào cánh cửa.
Anh ta sờ mũi, sau đó nhìn vào trong phòng làm việc qua khe cửa thì thấy ông chủ đang đứng trên ban công hút thuốc.
***
Tư Chính Đình rất buồn bực, anh rít mạnh một hơi, nhưng vì rít quá mạnh nên bị sặc.