Xuyên qua khe hở cửa tủ, Trang Nại Nại thấy Tư Chính Đình đưa lưng về phía cô cởi quần áo.
Vóc người Tư Chính Đình rất đẹp, thuộc dạng mặc vào thì gầy, nhưng cởi ra thì lại có da có thịt. Nhìn từ sau lưng, đường nét cơ thể anh tràn đầy hương vị nam tính, có thể thấy anh rất chăm chỉ rèn luyện cơ thể.
Lúc anh xoay người đi lại tủ quần áo thì trên người chỉ mặc mỗi quần lót.
Trang Nại Nại trốn trong ngăn tủ, nhưng ánh mắt cứ tập trung vào chỗ nào đó của anh, dù có cách một lớp vải thì cũng vẫn thấy được khí thế của nó. Trong nháy mắt, Trang Nại Nại mặt đỏ tới tận mang tai, toàn thân cũng đỏ lừ như tôm luộc.
Cô xoay đầu qua một bên, không nhìn vào vật "tội lỗi" đó nữa, nhưng tim vẫn cứ đập thình thịch, ngay cả hít thở cũng có phần dè dặt, hồi hộp.
Cô thầm mắng: Hừm, biến thái! Đứng trước tủ quần áo của cô nhìn cái gì thế không biết? Lẽ nào… anh có sở thích giả gái?