Anh không ngờ cô lại thẳng thắn, thành khẩn khai báo như thế. Tư Chính Đình thấy không quen lắm, liền không lên tiếng.
Trang Nại Nại thấy anh như vậy, còn tưởng là anh không muốn cho vay. Nhưng cô cũng biết, yêu cầu này của cô hơi vô lý và bốc đồng. Cô chưa hề kiếm một xu nào cho cái nhà này, nhưng lại đòi anh tiền chỉ vì cô là vợ anh. Trong lòng Trang Nại Nại bắt đầu thấp thỏm, liệu anh có cảm thấy cô được chiều quá mà đòi hỏi quá đáng không?
Hay là thôi vậy, tám triệu này cô lại nghĩ cách khác. Nếu thật sự không kiếm được thì đi đòi Cố Đức Thọ!
Nghĩ xong, Trang Nại Nại vừa cười vừa ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện thì đã thấy Tư Chính Đình đứng dậy, "Đi ăn cơm."
Trang Nại Nại: "…"
Anh thế này là đồng ý hay không? Cho một câu chắc chắn đi!
Nhưng Tư Chính Đình nói xong câu đó liền đi về phía cửa, đứng đó quay đầu lại nhìn Trang Nại Nại, trên khuôn mặt bình thản không hề có biểu cảm gì: "Còn chưa đi?"