Quý Thần và mấy người vệ sĩ cùng theo Tư Chính Đình xuống tầng lúc này đã vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy người nép trong lòng Tư Chính Đình, Quý Thần sợ ngây người, nói với vẻ không tin được, "... Bà chủ?"
Ánh mắt của Tư Chính Đình hệt như mũi kiếm đâm thẳng vào Quý Thần.
Bị anh nhìn như vậy, Quý Thần rùng mình một cái, nuốt nước miếng hỏi: "Ông chủ, chuyện... chuyện gì xảy ra thế ạ?"
Trong giọng nói băng giá vạn năm không đổi của Tư Chính Đình ẩn chứa khí lạnh thấu xương, "Cậu hỏi tôi?"
Quý Thần lập tức cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, không dám thở mạnh.
"Ông chủ, là tôi sơ suất!"
Nói rồi, anh ta lại thêm một câu, "Ông chủ, bây giờ nên đưa bà chủ đi rửa ráy thì hơn."
Tư Chính Đình quả nhiên dời mắt khỏi Quý Thần, đang định bước vào tòa nhà Đế Hào thì lại thấy cô gái trong lòng đang kéo tay áo của anh.