Năm năm sau, anh lại ức hiếp cô.
Bây giờ đến cả mặt đường cũng ức hiếp cô?
Cô trời sinh đã phải chịu cái số bị sỉ nhục sao?
Nước mắt lập tức làm nhòe mắt cô, Trang Nại Nại siết chặt tay. Đúng lúc này, hình như phát hiện ra điều gì đó, cô ngẩng phắt lên, liền bắt gặp ánh mắt của anh. Cả người Trang Nại Nại cứng đờ lại, đầu óc trống rỗng mất mấy giây, sau đó phản ứng đầu tiên của cô là cúi đầu xuống.
Trang Nại Nại cố gắng cúi gằm mặt, cố giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống nhất có thể. Chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống để anh không nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Từ lâu cô và anh đã là một người ở dưới đất, một người ở trên trời. Lúc này, cảm giác chật vật như vậy khiến cô càng xấu hổ, giận dữ và đau đớn.