Trương Siêu Văn thấy cô như vậy thì càng tức. Khiển trách cô thêm mấy câu cũng không thấy cô đối nghịch với ông ta như thường ngày, Trương Siêu Văn đột nhiên cảm thấy vô nghĩa, bèn mặc kệ cô.
Trương Siêu Văn đi rồi, Trang Nại Nại liền ủ rũ ngồi xuống chỗ làm việc. Đầu óc của cô vẫn còn đang trong trạng thái trống rỗng. Đến khi hoàn hồn lại, cô mới nhận ra tấm thẻ cô nắm chặt trong lòng bàn tay gần như đã bị cô dùng sức găm vào thịt. Nhìn thấy tấm thẻ đó, trái tim vừa dịu đi hình như lại càng đau hơn. Cô ngẩn người nhìn tấm thẻ, bỗng nhiên nở nụ cười. Cô vốn đang rối rắm không biết làm sao để mở miệng đòi lại tiền lương của mình, không ngờ lại nhận được mười triệu. Cô cần cho mẹ Trang một mái nhà sau khi bà trở lại. Nghĩ đến cảnh lúc mẹ vào nhà mới nhất định sẽ rất vui vẻ và hạnh phúc, Trang Nại Nại mới cảm thấy tâm trạng tốt lên được một chút.