Nếu có thể, Trang Nại Nại thật muốn cầm tấm thẻ đó lên ném thằng vào khuôn mặt lạnh tanh kia.
Nhưng... nghĩ đến Cố Đức Thọ, nghĩ đến mẹ Trang đang một thân một mình ở nước ngoài, Trang Nại Nại do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn bất lực buông lỏng tay ra.
Cô và mẹ là sự uy hiếp duy nhất của nhau.
Trang Nại Nại cúi gằm mặt, lời giải thích ban đầu cuối cùng lại không được nói ra. Chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, cô nói ra thì anh sẽ tin sao?
Nghĩ lại, từ lúc gặp lại nhau cô luôn là người chạy theo sau anh, nhân nhượng anh. Thậm chí hai ngày trước, vì anh đối xử tốt với cô mà cô còn tưởng rằng cô có thể lại chiếm được trái tim anh như năm năm trước.
Nhưng kết quả thì thế nào?
Thứ cô nhận được lại là tấm thẻ ngân hàng lạnh băng này sao?