Trang Nại Nại lúc đó đã trả lời thế nào?
Tư Chính Đình nghĩ đến đó, lại không nhịn được thầm cười giễu chính mình.
Lúc ấy, cô hết sức ngạc nhiên nói, "Việc này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là mẹ em rồi!"
Nói xong, hình như nhận ra cảm xúc của anh là lạ nên cô bèn tươi cười khoác tay anh bổ sung, "Đương nhiên là... mẹ em đứng đầu, anh đứng thứ hai!"
Cho nên...
Anh chỉ có thể đứng thứ hai trong tim cô.
Vì thế, lúc mẹ cô cần chi phí phẫu thuật, cô mới có thể vứt bỏ anh mà không hề do dự. Dù biết rõ trong chuyện này, cô quả thật là người vô tội, khi đó cô cũng không còn cách nào khác. Nhưng với tư cách là một người bị vứt bỏ, Tư Chính Đình lại cảm thấy anh thật sự rất đáng thương.
Anh siết chặt hai tay, anh biết rằng việc anh phải làm bây giờ chính là bỏ qua, tha thứ cho cô... vì anh thật sự không thể thiếu cô. Nhưng ngọn lửa mang tên ghen tị ở trong lòng lại thiêu đốt ngày càng dữ dội hơn.