Lúc bước ngang qua Đinh Mộng Á, cô vẫn không nhịn được mà nói.
"Bà đã hài lòng chưa? Anh ấy lại chán ghét bỏ rơi tôi nữa rồi, bà đã hài lòng chưa?"
Đinh Mộng Á mím chặt môi, vẻ mặt nặng nề, mãi lâu sau mới trả lời.
"Tôi cũng không muốn như vậy, tôi..."
Bà còn chưa nói hết, Trang Nại Nại đã đi lướt qua bà. Bóng lưng cô độc nhưng vẫn lộ vẻ kiên cường, khiến người khác nhìn thấy chẳng hiểu sao lại xót xa trong lòng.
Đinh Mộng Á mấp máy môi, nhưng lại không biết phải nói gì.
Tư Tĩnh Ngọc đi đến trước mặt bà, vẻ mặt hơi rối rắm, không nhịn được lại oán giận nói.
"Mẹ, mẹ cũng thật là... Chính Đình và Nại Nại bây giờ đang tốt đẹp, mẹ còn nhắc lại chuyện trước kia làm gì?"
Tình yêu của Tư Chính Đình dành cho Trang Nại Nại, người khác có thể không biết, nhưng Tư Tĩnh Ngọc đứng ngoài nhìn vào thì lại thấy rất rõ ràng. Trừ phi là bị nhắc lại chuyện năm năm trước, nếu không thì nó cũng chẳng ức hiếp con bé như vậy.