Tả Y Y muốn nhìn thấy vẻ hoảng hốt, hoặc là cầu xin tha thứ trên khuôn mặt Trang Nại Nại. Nhưng không ngờ lúc nhìn sang thì Trang Nại Nại cũng nhìn lại cô ta, rồi nhếch miệng cười.
Nụ cười đó rực rỡ đến chói mắt.
Tả Y Y không thể nhìn thẳng vào nụ cười đó, cô ta lạnh lùng quay đầu nói: "Chuyện này... đúng là Trang Nại Nại sai."
Một câu nói làm bốn người trong phòng đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trương Siêu Văn nở nụ cười đắc ý, ngay cả Mino cũng không nhịn được cong cong mắt.
Tô Cẩm Huy vừa định lên tiếng thì Trang Nại Nại đã kéo tay anh ta.
Tả Y Y nói tiếp, giọng điệu kiêu ngạo như một kẻ bề trên, vô cùng có phong phạm nữ vương lạnh lùng, "Có phải mấy người rảnh rỗi đến nỗi không có chuyện gì làm? Bản thảo thiết kế đã chuẩn bị xong hết? Sân khấu đã sắp xếp xong rồi? Nhiều lãnh đạo ở đây cãi nhau chỉ vì một lỗi nhỏ, công ty nuôi mấy người để làm chuyện này sao?"