Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, "Tĩnh Ngọc..."
"Nói tới ngay mà?"
Thi Cẩm Ngôn do dự nhìn điện thoại, lại nhớ đến lời Bạch Nguyệt vừa nói, anh ta mím môi rồi đặt tay lên chốt cửa, "Ngày mai, anh tìm em."
"Không cần tìm tôi, chỉ cần ký tên là được."
Thi Cẩm Ngôn nhìn cô nhưng cũng không nói gì thêm, anh đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
"Cạch."
Cửa phòng đóng lại.
Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy trái tim của mình như run lên theo tiếng đóng cửa đó. Lúc này cô chỉ hận không thể cho mình một cái tát, đánh thức ảo tưởng buồn cười của mình. Vừa rồi, lúc Thi Cẩm Ngôn ôm cô nói không muốn ly hôn, cô đã cho là anh yêu mình. Thậm chí, lúc thấy anh đi tới cửa, cô vẫn còn ảo tưởng lấy chuyện ly hôn để giữ chân anh lại.
Buồn cười thay!
Tư Tĩnh Ngọc như bị rút hết sức lực, ngồi bệt xuống giường.
***
Ngày hôm sau, ánh mặt trời vẫn cứ rực rỡ.